Một đêm mặn nồng với em hàng xóm Aika Yumeno vú to, vọng?’ Lời nói ấy về sau đem gió sóng… Cho lòng anh đã định chỉ yêu thôi… Anh tưởng em là của của anh rồi… Em mắc nợ, Một đêm mặn nồng với em hàng xóm Aika Yumeno nõn nà anh đòi em cho được… Đấy, ai bảo em làm anh mơ ước! Lúc đầu tiên anh có mộng gì đâu! Tưởng có nhau ai ngờ vẫn xa nhau… Em ác quá! Lòng anh như tự xé… Suốt nguyên cả đêm hôm đó những câu thơ trong bài Hẹn Hò của Xuân Diệu cứ bám riết lấy tôi. Phải chăng chính tác giả ngày xưa cũng bị một cô bé dễ thương cá tính nào đấy vùi dập cho tơi bời, để rồi – em ác quá, lòng anh như tự xé…